“Chấm nhỏ” thân thương Biên đội tàu HQ-624, HQ-626, Vùng 2 Hải quân đưa chúng tôi vượt hơn 200 hải lý từ Vũng Tàu để đến với lãnh hải thân thương này. Sau những phút đưa tiễn rộn rã, thuộc tính liên quan của chuyến đi khiến mọi người trầm mặc suy tưởng. Ký ức về những chuyến công tác trước đây lần lượt hiện về qua lời kể của cán bộ, chiến sĩ mà chúng tôi được nghe nhiều lần. Trung tá Nguyễn Thế Dĩnh, Chính trị viên Khung quản lý DK1-người gắn bó lâu năm với các nhà giàn, người giữ "phần hồn" cho cán bộ, chiến sĩ làm nhiệm vụ ở các "chấm nhỏ li ti" ấy đã hết sức xúc động. Anh tâm tình: Hơn 20 năm qua, Nhà giàn DK1 là mối quan tâm túc trực của mọi người dân Việt Nam. Đáp lại sự thương, trìu mến của đồng bào, những người lính nhà giàn đã vững trước bão tố, nắng gió và gian khổ cũng như trước nhiệm vụ nặng nề nhưng hết sức quang vinh, đó là quyết tâm bảo vệ toàn vẹn thềm đất liền thân yêu. Nhà giàn DK1 trở nên niềm tự hào, tự hào trong lòng người dân đất Việt.
Ra thềm đất liền lần này có Đại tá Trương Công Thế, Phó chính ủy Vùng 2. Anh đã đi qua hai phần ba cuộc thế binh nghiệp nhưng nghe đâu ở người cán bộ chính trị này còn nhiều điều trăn trở. Mỗi câu chuyện, mỗi lời tâm can của anh như vắt ra từ ruột gan, máu nóng, nặng lòng với biển cả. Anh cho biết: Các con tàu của chúng tôi bất chấp mọi nguy hiểm, đêm ngày neo mình trên sóng cả để làm tròn nhiệm vụ. Các hải đội như 812, 813 đã có gần 20 lượt tàu rời bến, đi quãng đường hơn 30.000 hải lý, thả-nhổ neo gần 800 lần. Thời kì cán bộ, đội viên sống trên biển nhiều hơn trên đất liền. Con số này, bất kỳ ai "lấy biển lập nghiệp" nghe thấy cũng phải trầm trồ thán phục. Sau nhiều giờ hành trình, con tàu đưa chúng tôi ra với mông mênh biển cả. Những con sóng bám theo tàu nhao lên ngụp xuống rồi tan ra, vỡ òa… Một tòa lâu đài nhãi con hiện ra trong đêm tối. Thế ra, đó là con tàu câu mực của ngư gia không biết từ đâu tới. Cảnh đẹp ấy vừa nên thơ, vừa lãng mạn, tôi gọi đó là những viên ngọc mà biển cả tặng thưởng cho con người. Đang triền miên theo dòng suy tưởng, Trung tá Đỗ Hồng Duyên, Chính trị viên Hải đội 812, Vùng 2 Hải quân đến bên tôi từ lúc nào không hay. Anh có dáng cao, gầy, nước da con gái nhưng bộ mặt luôn toát lên vẻ chính trực, cả quyết. Thả lòng mình với biển, anh nói thầm câu hát: giang san gian khó chưa bao giờ bình yên/ Cơn bão chưa nguôi trong tâm hồn biết bao người. Rồi thốt nhiên anh quay sang nói trong dàn dạt tiếng sóng, tiếng gió. Biển nước ta đẹp thật. Đẹp đến nao lòng. Nhưng sao "bão giông" cứ rình rập? Câu nói của anh làm lòng tôi thắt lại. Biển trào lên cuộn sóng. Tôi hiểu tâm cảnh của anh, một con người nhiều năm gắn bó với biển, quen với cuồng phong bão giật. Câu chuyện cách đây hơn mười năm vẫn còn hiện hữu, nó như mới xảy ra ngày bữa qua. ... Ngày ấy, Biên đội tàu HQ-624, HQ-606 đang làm nhiệm vụ thì nhận được tin bão khẩn cấp-cơn bão số 8 sẽ đổ bộ vào vùng biển nước ta. Nơi tâm bão đi qua là khu vực thềm đất liền phía Nam. Ngay tức thì, các tàu được lệnh rời vị trí về khu vực tránh bão. Đang trên đường hành quân về nơi tránh bão, biên đội nhận được lệnh từ Sở Chỉ huy quay lại khu vực Lô 2A Phúc Nguyên cứu nạn. Nhận mệnh lệnh, Ban chỉ huy biên đội hội ý chớp nhoáng. Cấp ủy quyết định: HQ-624, 606 mau chóng trở lại Lô 2A vì lúc này nhiều đồng đội đang gặp hiểm nguy. Tàu HQ-624 nhận được lệnh làm kỳ hạm chỉ huy biên đội lóng cứu nạn. Giữa tâm bão, sóng gió cấp 11 cấp 12, con tàu lao lên ngụp xuống, trùng triềng ngả nghiêng như muốn hất tung mọi người xuống biển. Để vật lộn với sóng dữ, cán bộ, chiến sĩ trên tàu cột mình vào lan can, vào những vị trí chắc chắn để tiện quan sát, cữ. Trên buồng lái, màn hình ra-đa liên tục lia quét, hy vọng tìm thấy những chấm nhỏ li ti giữa muôn trùng sóng lớn. Mặc cho giông bão, mặc cho sự vùi dập của sóng gió, vì tính mạng đồng đội, cán bộ, đội viên Biên đội tàu HQ-624 và HQ-606 đã đem hết khả năng để kiêng kị. Sau một thời kì thi gan đấu trí với biển cả, các anh đã cứu được 6 đồng đội ở Lô 2A Phúc Nguyên đang lưu lạc trên biển do bão đánh đổ nhà giàn lúc 3 giờ ngày 13-12-1998. Niềm vui, niềm hạnh phúc và những giọt nước mắt khi đồng đội tìm thấy nhau giữa bão giông thật khó biểu đạt bằng lời. Mỗi năm, các tàu của Vùng 2 Hải quân làm nhiệm vụ trên biển từ 5 đến 7 chuyến, có chuyến đi dài tới 120 ngày. Không ai muốn nhắc đến những gian lao, khó nhọc khi làm nhiệm vụ trên biển nhưng cứ nhìn họ nhường nhau từng ca nước ngọt, cọng rau xanh, nhìn họ giúp ngư gia từng chậu nước, viên thuốc… mới thấy, hành động đó thật đáng quý đến sao. Ngay đầu năm nay, sau 82 ngày đi biển trở về, tàu vừa cập bến, họ lại nhận được lệnh chuẩn bị mọi mặt tiếp kiến ra khơi làm nhiệm vụ. Dù chưa được ngơi nghỉ nhưng toàn bộ đều chấp hành mệnh lệnh, sẵn sàng lên tàu ra với biển. Vũ điệu của sóng Mới đây, Trung úy Nguyễn Lý Thuận, thuyền phó tàu HQ-624 gọi điện cho tôi tâm tình: Anh à! Tàu em đang cấp hàng cho nhà giàn nhưng sóng lớn quá chưa cấp được bao nhiêu. Thương anh em quá. Anh còn nhớ "vũ điệu của sóng" không? Chỉ bằng cách đó mới đưa hàng lên được anh ạ. Vũ điệu của sóng là cách nói thổi phồng của anh em khi dùng ròng rọc đưa người-hàng từ tàu lên nhà giàn hoặc từ nhà giàn xuống tàu. Kinh nghiệm đơn giản mà hiệu quả này cũng phải đổ sao công sức mới thành công. Sóng có thể hất mũi tàu lên rồi dìm mũi tàu xuống, nhưng hàng cứ theo nhịp điệu của sóng mà đi tuồn tuột. Những con tàu trực và cán bộ, đội viên nhà giàn bởi vậy mà như tay với chân. Tình thân như ruột rà ấy được các anh vun đắp hàng ngày qua từng công việc. Cứ nhìn vào những hành động nhỏ thôi cũng đủ thấy họ thương nhau đến nhường nào. -Này! Vừa câu được mấy con cá mú ngon lắm. Sang lấy về ăn nhé. Này! Có ít rau xanh đấy. Xuống tàu mà lấy vài mớ nhé... Mỗi khi tàu đi làm nhiệm vụ xa nhà giàn, anh em nhớ đến nao lòng, ra ngóng vào trông. Có người không chịu được, lên "bộ đàm" hỏi thăm cho đỡ nhớ. Rồi khi tàu hoàn tất nhiệm vụ trở về lục địa, cái "chấm nhỏ lí tí" ấy khuất dần sau sóng nước, mắt những người thủy thủ cứ thấy rưng rưng, cứ thấy cay cay nơi sống mũi...
Quả thật, nếu không ra nhà giàn, tôi không tưởng tượng nổi cảnh tắm táp của các anh. Cách tắm kiểu "trẻ nít" để tiết kiệm từng lít nước cho sinh hoạt và tưới rau thì chỉ có "lính nhà giàn" mới nghĩ ra để thực hành. Mùa mưa, các anh có thể được tắm thoải mái một tẹo, nhưng mùa khô, 3 đến 4 ngày mới tắm giặt một lần. Khó khăn là thế nhưng khi ngư gia ra thềm lục địa đánh bắt hải sản, thiếu nước ngọt các anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ. Trung tá Định Công Trung, Chính trị viên Nhà giàn DK1/15 cho biết: Năm nay (2013), chúng tôi đã hỗ trợ bà con hơn 5000 lít nước ngọt; cấp cứu và phát thuốc miễn phí cho nhiều lượt ngư dân. Vào những thời khắc khó khăn, cán bộ, chiến sĩ nhà giàn còn hỗ trợ bà con thêm mớ rau, lương thực, thực phẩm. Chính thành thử mà ngư dân rất yên tâm khi ra khai hoang, đánh bắt hải sản trên vùng biển này. Anh Trung cũng cho biết thêm, từ khi nhà giàn có sóng điện thoại Viettel, việc liên lạc tương trợ cho nhau giữa những người đi biển trở nên rất hữu dụng. Mỗi khi tàu thuyền có sự cố như chết máy, hư hỏng, bà con đều phát tín hiệu nhờ cán bộ, đội viên trên nhà giàn can hệ với các tàu trực để được sang sửa. Công việc lặng thầm của cán bộ, chiến sĩ nhà giàn, của những còn tàu trực là sự hy sinh cao quý. Các anh đã trở nên những người con của biển. Còn với chúng tôi, các anh chính là những viên ngọc óng ánh giữa biển cả… Biên chép củaTRỊNH VĂN DŨNG |
Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013
Kỳ 1: Ngọc chia sẻ trong lòng biển
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét