Ông Vũ Mão, nguyên chủ nhiệm VPQH, nguyên chủ nhiệm UB Đối ngoại của Quốc hội
Ông nhận xét gì về ý kiến Bộ trưởng Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến bỏ nhịp trở nên chính khách, khi bà không đến thăm gia đình các nạn nhân bị tử vong sau tiêm ở Quảng Trị khi bà Tiến có chuyến công tác tại đây? Tôi được biết, ý kiến này là của TS Nguyễn Sĩ Dũng, Phó Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội. Đó là quan điểm đúng, có ẩn ý sâu xa. Tôi tán đồng và ủng hộ với quan điểm đó. Tôi gặp anh Nguyễn Sỹ Dũng lần đầu năm 1985, tại Matxcova, khi dự Đại hội liên hoan (Festival) thanh niên, sinh viên thế giới lần thứ 12. Anh lúc đó Dũng vừa nhận bằng Phó tiến sĩ giáo dục học và được chọn là đại biểu tham gia Đoàn Việt Nam. Tôi đã nhìn thấy ở chiều sâu một cán bộ trẻ giàu trí óc và tâm huyết nên đã chọn Dũng làm thư ký cho mình. Hai mươi năm công tác ở Quốc hội cũng là hai mươi năm chúng tôi gắn bó với nhau, trong những buồn vui của sự nghiệp. Theo ông, chính khách là gì? Ở Việt Nam ta có những danh từ mang ý nghĩa tương tự: Chính khách - Nhà chính trị (gọi theo âm Hán Việt là Chính trị gia). Đó là những cách gọi khác nhau dành cho những người vừa có tầm tư duy vừa có tâm đức mà đảm trách công tác quản lý quốc gia, dự các hoạt động từng lớp của đất nước. Trong xã hội, công chúng rất biết cách lựa chọn và chỉ gọi là chính khách một cách thân yêu và kính trọng đối với những ai, có cương vị từng lớp, lại có tầm tư duy chiến lược và có tấm lòng, có tâm hồn tinh khiết. Có lẽ nhân dân không chấp nhận một chính khách tuy có cương vị công tác cao nhưng lại thiếu những nguyên tố về tư duy và tấm lòng. Do đó, chính khách không phải là người mang học vị cao, không phải là người được bầu mà là do sự tôn một cách thiên nhiên trong xã hội. Sự tôn này không có bằng cấp hoặc giấy chứng nhận. Như vậy, chính khách không phải là chức danh cụ thể, thưa ông? Chính khách không phải chức danh cụ thể dành cho một ai đó, mà là những đóng góp của người làm chính trị được cộng đồng dấn. Xin nói thêm, để có thể trở nên chính khách, cuộc thế người làm quản lý phải có sự từng trải và có những thành tựu khăng khăng. Một nhà khoa học được đưa vào vị trí Bộ trưởng, họ có thể trở thành chính khách. Nhưng họ có thực sự trở thành chính khách hay không là tùy thuộc vào chính họ. Như trên tôi đã nói, người được gọi là chính khách là sự suy tôn, không có bằng cấp nào cả. Theo ông Vũ mão, chính khách không phải chức danh cụ thể dành cho một ai đó, mà là những đóng góp của người làm chính trị được cộng đồng dấn Thưa ông, thí dụ như Bộ trưởng Y tế, sao ông lại đồng tình rằng Bộ trưởng Tiến bỏ thời cơ trở thành chính khách? Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến là một nhà khoa học, là Giáo sư - tiến sỹ, bác sĩ quần chúng. #, Từ Viện trưởng Viện Pasteur TP.Hồ Chí Minh, được bầu vào Ban Chấp hành Trung ương Đảng, sau đấy được cất nhắc vào cương vị Thứ trưởng rồi Bộ trưởng. Tôi đánh giá cao công tác quy hoạch, đào tạo cán bộ của Đảng, nhà nước ta cũng như sự rèn luyện phấn đấu của chị Nguyễn Thị Kim Tiến. Qua sự việc này và trước đây, trong phiên chất vấn tại kỳ họp của Quốc hội, dư luận của cử tri chưa ưng ý với nội dung và cách thức đáp chất vấn của Bộ trưởng, cho thấy cần có sự cầu thị coi xét nghiêm túc để đáp ứng lòng tin cẩn và mong muốn của quần chúng. #. Tôi nghĩ rằng, Bộ trưởng còn trẻ, trước mắt còn nhiều dịp; nếu vượt lên được chính mình, thì chúng ta tin rằng chị Nguyễn Thị Kim Tiến sẽ được dân chúng yêu mến hơn và sẽ trở thành một chính khách tuyệt vời trong ngày mai. Theo ông ở Việt Nam quá trình đào tạo, sắp đặt cán bộ đã hiệp chưa để họ trở thành chính khách và ảnh hưởng đến từng lớp? Đảng ta luôn trọng công tác quy hoạch, đào tạo, sắp đặt bố trí, cất nhắc cán bộ ở tất cả các cấp. Đặc biệt là cán bộ cấp chiến lược. Có 3 mô hình bố trí nhân sự cấp cao: tuổi 1955 -1965, coi trọng đề bạt cán bộ chính trị; Giai đoạn 1965 – 1985, quý trọng cất nhắc cán bộ khoa học, kỹ thuật; Từ 1985 đến nay, có sự kết hợp hài hòa và cân đối các loại cán bộ trong công tác đề bạt. Tuy nhiên, cách bố trí cán bộ trên cũng có những nhược điểm như: Không ít trường hợp đưa cán bộ khoa học, kỹ thuật vào các cương vị lãnh đạo vội vã, chưa qua thực tiễn, hiệu quả điều hành chưa cao, để lại nhiều lỗ hổng trong công tác quản lý. Bên cạnh đó, đưa cán bộ lãnh đạo các địa phương về Trung ương đảm đang ngay các cương vị lãnh đạo nhưng chưa có tư duy chiến lược ở tầm vĩ mô. Đưa cán bộ có triển vọng ở Trung ương đi luân chuyển, về tham gia lãnh đạo các địa phương. Nhưng thời gian về địa phương quá ngắn, chưa đủ “độ ngấm” của thực tiễn. Hiện tượng này bị phê phán là “chuồn chuồn đạp nước”, đó là chưa kể tới có những người mang động cơ không tinh khiết. Điều đó vừa làm khó cho địa phương và cũng không giúp ích nhiều cho cán bộ luân chuyển. Trong vấn đề này cũng đã nảy những thụ động từ các phía. Còn những cán bộ lãnh đạo ở các địa phương chuyển về Trung ương làm công tác quản lý, họ có thế mạnh, hạn chế gì? Những người này có kinh nghiệm về quản lý kinh tế - xã hội ở địa phương. Họ có những tư duy thực tiễn, bổ sung cho những cán bộ lãnh đạo ở trên Trung ương đã quá lâu. Họ làm việc có hiệu quả. Nhược điểm của họ là chưa có đầy đủ tư duy và kinh nghiệm quản lý ở tầm vĩ mô. Mặt khác, cũng rưa rứa như các nhà khoa học, kỹ thuật, ở họ có một lỗ hổng rất lớn là thiếu tri thức về lĩnh vực pháp lý. Chúng ta đang xây dựng quốc gia pháp quyền XHCN, nhìn chung hàng ngũ lãnh đạo của ta trong tuốt luốt các lĩnh vực, kể cả ở cấp cao, còn thiếu rất nhiều kiến thức nền về bình diện pháp lý. Theo ông, cần có giải pháp nào để các nhà quản lý của chúng ta thực sự là những chính khách? Ở các nước theo chế độ đa Đảng, vì là đối nghịch nên sự cạnh tranh rất quyết liệt, luôn có sự soát giám sát lẫn nhau. Nước ta chỉ có một Đảng. Bài học của Liên Xô và Đông Âu vẫn còn đấy. Chúng ta cần xây dựng cơ chế “đặc thù”, khác với các nước từng lớp chủ nghĩa kiểu cũ. Cần hoàn thiện cơ chế để rà soát, giám sát quyền lực. Việc chủ trương cho phản biện từng lớp là rất cấp thiết và cần làm ngay. Gần đây tôi đề xuất có luật về Đảng, không ngoài mục đích làm cho Đảng ta trong sạch hơn, dân tin Đảng hơn. Để đạt được đề nghị ấy, đội ngũ cán bộ là quan trọng nhất. Những cán bộ cấp cao của Đảng, nhà nước phải phấn đấu trở thành những chính khách thực thụ. Muốn vậy, mỗi người cần rèn luyện không ngừng, bỏ hết tham sân si, đạt tới tịnh thổ; là công bộc của dân cần có được thánh tâm; khiêm tốn học hỏi, học thầy, học bạn, học trong đường đời. Một trong những căn bệnh cần khắc phục của chúng ta “kiêu ngạo cộng sản”. Rốt cục, tôi muốn nói thêm, người ta không ai muốn nghe ý kiến trái chiều. Muốn trở nên chính khách thì hãy biết nghe những quan điểm trái chiều như một sự cảnh tỉnh. Muốn là chính khách thì đòi hỏi cao hơn nhiều so với nhà kỹ thuật, nhà chuyên môn. Xin trân trọng cảm ơn ông! |
Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013
Bộ trưởng Tiến có phải Nội dung là chính khách?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét