Với "Hiền Tilo” thì gia đình là một trường học lớn nhất cho mỗi đứa trẻ Tạo trẻ tốt trước khi tạo trẻ giỏi Phong bạn tôi là người quê lúa Thái Bình, gốc gác có tới 3 đời nông dân, hiện đang làm cho một công ty thức ăn chăn nuôi của Pháp đóng tại Việt Nam. Là giám đốc nên không nói ai cũng hình dung ra được thu nhập của Phong. Hiện Phong đã có 2 con trai và một cô vợ gốc Hà Nội xịn. Trong cánh bạn chơi, chúng tôi luôn mệnh danh Phong là người "lắm chất xám” nhưng Phong lại cho rằng, đó là hồng phúc do gia đình chắt chiu để lại. Phong là người thừa hưởng hồng phúc đó nên mới có những thứ như ngày nay. Phong là người tài tử. Hồi học lớp 11, thấy ông anh đang học ở Đại học Bách khoa Hà Nội về kể lắm chuyện vui của cánh sinh viên. Không nói không rằng, Phong làm hồ sơ thi đại học. Thế hệ chúng tôi ngày ấy được nợ bằng và Phong đã đỗ đại học năm ấy. Bỏ ngang phổ thông, Phong lên Hà Nội làm sinh viên và đăng ký thêm một lớp bổ túc buổi tối để lấy cái bằng PTTH. Năm thứ nhất qua, Phong đã đủ điểm để sang Pháp du học. 4 năm du học tại Pháp, ra trường với số điểm tốt nghiệp loại ưu Phong đã được một tập đoàn thức ăn chăn nuôi của Pháp tìm đến và mời về làm việc. Phong được điều về Việt Nam làm kỹ sư rồi trở thành giám đốc như hiện nay. Nếu kể về sự từng trải và số lần ra nước ngoài chắc ít ai có thể qua mặt Phong. Chúng tôi mệnh danh Phong là kẻ "đi xe buýt trên trời” (đi máy bay) mà lần bay gần đây nhất của Phong lên đến 40 giờ, tới một nước tận châu Mỹ để hội thảo. Đi và giao lưu như vậy, chắc không ai bảo Phong là người lạc hậu hay có vấn đề về cách coi. Đứa đầu nhà Phong vào lớp 1, một số người bạn bên Pháp đã có ý định bảo lãnh để cho cu cậu sang đấy… du học ở một trường Việt Pháp. Phong không phải chi phí nhiều vì nếu chấp nhận cho con đi thì sẽ có những chế độ hỗ trợ ưu ái nhất. Với nhiều người đây là cả một cơ hội nhưng Phong đã khước từ nó. Trong khi cả Hà Nội, nhất là các quận trung tâm đang vào cơn sốt để chọn trường, chọn lớp, kể cả chạy chọt để con mình vào những trường có tiếng thì Phong lại bình thản với một quyết định: Cho con về quê học. Bạn bè ai cũng khó hiểu với quyết định này, hỏi Phong thì nhận được câu trả lời: Không muốn con bị áp lực trong cuộc sống và học tập. Năm đầu qua, vừa rồi Phong về quê đưa thằng bé lên Hà Nội cho nó nghỉ hè cùng gia đình. Học hành của cu cậu không thấy Phong khoe nhưng về chuyện nhanh nhạy thì nhiều thằng bé cùng tuổi trong hội bạn chúng tôi có lẽ không bằng con Phong. Thú vị nhất là chuyện tự chủ trong công việc cũng như phản xạ xử lý tình huống của nó. Nói về chuyện đưa thằng bé về quê sống và học, Phong bảo được rất nhiều thứ. Cái đầu tiên là chi phí học hành rất thấp. Thứ nữa nó được sống với ông bà, họ hàng và anh em dưới quê. Vậy nên tính ích kỷ vốn có của nhiều đứa trẻ đã bị tính cộng đồng này phủ nhận và triệt tiêu. Thêm nữa là không bị áp lực về chuyện học hành. Và cái được nhất của nó đó là sức khỏe. Vì ở quê, đất đai rộng nên có điều kiện để chăn nuôi và trồng trọt được những thứ thực phẩm sạch. Từ quả trứng, miếng thịt gà đến cọng rau ăn hàng ngày không có gì phải lo lắng. Với quan điểm là tạo ra một trẻ tốt, tốt trên ắt các phương diện trước khi tạo ra một trẻ giỏi, năm nay Phong và vợ vẫn tiếp tục đưa thằng bé về quê học. Việc lựa chọn này thấy Phong bảo sẽ chấm dứt khi thằng bé tốt nghiệp PTTH dưới quê. Nhìn những cảnh chen lấn, xô đẩy để nộp hồ sơ chọn trường cho con này người ta lại suy ngẫm nhiều hơn về chuyện "di cư” ngược Đưa con vào rừng… để dạy Nguyễn Thị Thu Hiền hay "Hiền Tilo”, cái tên được ghép giữa tên cô và người chồng quốc tịch Đức Tilo Nadler. Hẳn ít người không biết về mối tình đầy thi vị của cô với người chồng hơn cô đến… 31 tuổi này. Nhưng với bản lĩnh vốn có, vượt qua mọi dị nghị, cô đã đến với Tilo và trở thành một cộng sự đầy uy tín và nhiệt thành của chồng tại trung tâm Cứu hộ linh trưởng trong Vườn Quốc gia Cúc Phương (Ninh Bình). So với các gia đình khác, kể cả về điều kiện, tư duy coi và thu nhập nhưng Hiền lại có một quan điểm rất lạ trong giáo dục con cái của mình. Không bao giờ cô có một suy nghĩ là gửi con về Hà Nội, thậm chí là đưa con sang Đức để học tập mà Hiền đã đưa con về rừng, về nơi công tác để nuôi nấng chúng. Với quan điểm, nếu đã là một hạt giống tốt thì đất nào chúng cũng lên cây nên Hiền đã gạt bỏ ắt những góp ý của người thân và đưa con về đây. quan điểm giáo dục con của Hiền hơi lạ và hơi "không hợp thời” với rất nhiều người ở phố này đã được người chồng ở một nước có nền giáo dục khá phát triển rất ủng hộ. Không những đưa con về rừng mà quan điểm về giáo dục con cái của Hiền lại "khá lạ”. Hiền luôn có quan điểm, giáo dục con cái không chỉ duy nhất là trường lớp mà nó còn là sự hội tụ của ắt mọi thứ, trong đó có những cái được dựng xây ngay từ cuộc sống đời thường. Đứa con trai đầu của Hiền khi bước vào độ tuổi mẫu giáo, ai cũng nghĩ, với điều kiện của Hiền, không cho con ra Hà Nội học thì chí ít cô cũng phải chọn một trường mẫu giáo đạt tiêu chuẩn nhất của thành phố Ninh Bình để ngày 2 buổi đưa con đi và đón con về. Nhưng không ai ngờ rằng, Hiền lại chọn một trường mẫu giáo có thể coi là ít tiếng tăm nhất của huyện miền núi Nho Quan để xin học cho con với chi phí chỉ mất: 20 nghìn đồng/tháng. Nếu một ai đó nói rằng, trường lớp là quan trọng nhất, nếu một ai còn có quan điểm chạy trường, chạy lớp cho con, tôi cam đoan nếu gặp Hiền thì người đó sẽ phải có một sự coi lại mình. Hai đứa con trai Hiền đều đã trong độ tuổi cắp sách đến trường. Nhưng cũng với một quan điểm về giáo dục con của mình nên Hiền bình thản xin cho con học ở trong xã Nho Quan. Con Hiền, đem trong mình 2 dòng máu Đức – Việt và ngày ngày chạy nhẩy, vui đùa cùng với cánh học sinh người Mường tại vùng rừng này có một cái gì đó hết sức đặc thù. Và hiện nay, từ nơi rừng núi này, vẫn trường ấy, lớp ấy, những khó khăn của thày và trò ấy nhưng hai đứa con của Hiền đã tỏa sáng với những kết quả học tập rất đáng tự hào. Ông Đinh Duy Hải, Bí thư Đảng ủy xã Cúc Phương (Nho Quan, Ninh Bình) cho biết: Chúng tôi rất tự hào về vợ chồng Hiền Tilo và những đứa con của họ. Hai đứa con của vợ chồng cô Hiền đang giúp sự nghiệp giáo dục của huyện miền núi Cúc Phương tỏa sáng!
Đơn Thương |
Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013
“Di cư”… ngược!
Họ là những con người có địa vị, có thu nhập, nhà cửa, xe cộ đàng hoàng ở Hà Nội nhưng lại đang có tư duy giáo dục con hết sức ngược dòng. Không chọn trường, chọn lớp, không đăng ký học thêm cho con mà họ lại đưa con… về quê, vào rừng để học.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét