Em không nổi trội về thành tích học tập, cũng không quá xinh, có điều khá hiền lành, chẳng bao giờ thấy tập trung chơi bời hay đi chơi khuya như những sinh viên khác
Ngày xưa khi còn mê chơi Dota, tôi và đám bạn hay đùa rằng nếu quen một cô gái cũng mê game như mình thì kiên cố sẽ xin mẹ cưới cô ấy.
Đùa thế mà chung cuộc nó vận vào người thật. Ba mẹ em rất hiền lại hiếu khách, khăng khăng đòi giữ tôi lại ăn trưa.
Cách đây hơn sáu tháng, tôi gặp gỡ và có cảm tình với em sinh viên cùng trường, học sau tôi một khóa.
Đến khi chuẩn bị nấu bữa trưa, tôi xăng xít vào bếp phụ giúp, còn em thì chẳng thấy bóng vía đâu.
Khi tôi vào phòng, em đang ngồi bên bàn học chơi Audition, mê say đến nỗi không phát hiện ra sự có mặt của tôi.
Bữa ăn bắt đầu một lúc em mới đi xuống, ăn vội ăn vàng cho xong rồi lại lên phòng, không giúp mẹ thu dọn, không rửa chén. Hôm đến chào ba mẹ em, tâm cảnh tôi rất vui vẻ, nhưng chung cuộc khi ra về thì vô cùng thất vọng.
Nấu xong, mẹ em bảo tôi lên phòng gọi em xuống ăn. Tôi góp ý nhiều lần, em quay ra bảo tôi yêu thì chỉ quản việc đi chơi với ai, trò chuyện với ai thôi chứ chơi game thì không có quyền quản. Càng ngày tình cảm trong lòng càng ít dần, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện chia tay.
Thấy em như thế, tôi phụ mẹ em thu vén rồi xin phép ra về. Thế nhưng càng về sau, khi càng thân nhau, em thẳng tính từ chối các cuộc hẹn vì hẹn nhảy với bạn chơi game, tôi qua nhà chơi thì chỉ tiếp dối rồi lại chúi mũi vào game.
Ở nhà tôi, đến bữa là tôi với đứa em gái phụ nhau nấu nướng, xong đâu đó thì mời ba mẹ xuống. Bắt đầu vào năm học, vì đã quen với việc ngủ dậy muộn, em luôn bỏ tiết, tôi càng lúc càng thấy em “hết thuốc chữa”.
Vừa đi lên phòng em tôi vừa thấy ngược đời. Khi đi lên phòng chào em, tôi lại thấy em đang say sưa chơi điện tử. Tôi im lặng không đáp, đi xuống nhà trước. Dù trong lòng thất vọng, tôi cố yên ủi mình rằng ít nhất chơi điện tử thì an toàn hơn là tập kết bạn bè chơi bời và những lợt mà nhiều người khác mắc phải hiện nay. Tôi thậm chí còn chưa từng thấy em cầm cái chổi quét nhà hay phụ mẹ rửa rau, nấu cơm.
Tôi hơi khó hiểu nhưng cũng không nghĩ nhiều, cùng mẹ em nấu nướng và trò chuyện vui vẻ. Ảnh minh họa Nghe tôi nói, em không ngẩng lên nhìn, vừa thao tác tay vừa bảo đợi em nhảy hết ván, vì đang nhảy đôi với người bạn nên thoát ra sợ bạn trách. Con trai mê game đã đành, con gái lại nghiện đến mức bỏ bê việc nhà thế này thì tôi càng lúc càng không bằng lòng được. Khi chuẩn bị nghỉ hè, tôi cố ý hỏi em về việc đi làm thêm, em gạt phắt đi, còn nói được nghỉ thì phải tranh thủ chơi game chứ vào niên học chẳng chơi được nhiều.
Nói ra thì bảo tính xa, mà yêu dĩ nhiên là để cưới, mà người như em thì tôi làm sao dám lấy về làm vợ đây?. Nghe tôi nói, em vui vẻ đồng ý, về nhà nói với gia đình thì ba mẹ em cũng đồng ý cho tôi qua gặp. Hè không phải đi học, em thẳng thức chơi đến gần sáng, sau đó thì ngủ đến quá trưa mới dậy, thức ăn mẹ nấu sẵn, ăn xong liền chúi mắt vào game.
Có lúc tôi mỉa mai vài đứa con gái không phụ giúp gia đình, suốt ngày chỉ đi chơi, em liền bảo như em là quá tốt, “chỉ ở trong nhà chơi game”. Tôi hơi khó chịu trong lòng nhưng chẳng thể hiện ra ngoài mặt, chỉ bảo với em là cơm nước đã nấu xong rồi. Vì nghĩ sẽ thân thiết với gia đình em nên tôi cũng vui vẻ nhận lời.
Quen nhau được ba tháng, tôi ngỏ ý muốn qua nhà chào ba mẹ em, cốt yếu để sau này đến chơi thẳng tuột và đôi khi chở em đi chơi cũng dễ hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét